Tà Xùa chào đón tôi với cái nắng hanh hao của vùng cao nhưng lại không quá nóng. Kèm theo đó là nụ cười hiền của hai người bạn dẫn đường A Ga và A Tu làm tôi càng lạc quan, phấn khởi, hi vọng mọi chuyện suôn sẻ với kẻ chưa biết trekking là gì.
Tà Xùa trong tôi là cảm giác leo dốc thở không ra hơi, hết dốc này đến dốc khác; là bùn trơn trượt đi xuyên rừng mãi không thấy đường ra; là những lần trượt ngã, lết mông, không đi được phải ngồi rồi bò, nhích đi từng chút một; là cảm giác bất an khi đi dọc sống lưng khủng long làm tôi bỗng nhớ đến gia đình. Tà Xùa là những đêm mưa rừng không ngớt, không ngủ được vì nước thấm ướt lưng, vì lạnh. Vậy đấy, Tà Xùa không hẳn cái gì cũng thích được…
Nhưng cũng chính Tà Xùa đã mang đến cho tôi những trải nghiệm không bao giờ quên. Đó là cảm giác nhỏ bé, xíu xiu khi đi giữa rừng nguyên sinh, giữa những cây cổ thụ to lớn, phủ kín rong rêu bỗng bất ngờ xuất hiện những vạt hoa rừng đẹp mê hồn để tôi thỏa sức hít hà mùi thơm của gió, của hoa, của núi rừng. Đó là những lúc ý ới gọi nhau, đợi nhau, nhìn nhau không cười nổi, đứa nào cũng nhoe nhoét bùn đất bơ phờ, rồi chỉ biết hỏi “A Ga ơi sắp đến nơi chưa”, rồi lại “A Tu ơi còn lâu nữa không?”. Đáp lại là những nụ cười thật hiền “Sắp rồi, tí nữa thôi”… Thế là cả bọn lại cố, đó là cảm giác cố gắng tận cùng khả năng của bản thân.
Tà Xùa còn là những bữa ăn vội nhưng ngon lạ lùng, là mì tôm với cơm, susu, là được thấy mây bay dưới chân, gió thổi vù vù. Là cảm giác lâng lâng giữa đất trời, giữa lưng chừng mây gió… Tà Xùa mang lại trong tôi cảm xúc khá trọn vẹn cùng những người bạn đồng hành dễ mến. Cảm giác khi lên đỉnh, khi săn mây thật khó diễn tả , vậy là tôi đã thật sự thích Tà Xùa! Tà Xùa, cảm giác nên “thử một lần”.
Những ngày cuối năm, thấy mình ơ hờ quá thể, lại muốn bước đi như bao lần, để nắng, gió phả vào người, để lại được ngợp trước tự nhiên, để lại thấy mình bé nhỏ nhưng không đơn độc vì đã có những bạn đồng hành.