May mắn thay, Mây gặp được bố con bác Diễm, anh Duy. Bác Diễm thân hình gầy gầy, làn da cháy nắng, nâu sạm đi nhưng bóng lên, trông khoẻ lắm. Làn da bác đẹp, nhuốm màu biển, màu của những ngư dân suốt cả đời lênh đênh.
Trên con thuyền nhỏ, chạy từ bờ ra điểm buông lưới, Mây trầm ngâm nghe bác tâm sự. Từ khi biết đi, bác Diễm đã theo bố mẹ ra khơi, đến tận bây giờ, chắc khoảng hơn 50 năm rồi, Mây đoán thế, không tiện hỏi bác.
Ngày ngày, bác ra khơi từ 4,5h sáng, đến tận chiều mới về neo thuyền, vào chợ bán cá kiếm kế sinh nhai. Mây cứ mải mê cuốn theo câu chuyện, bác thì vừa miên man vừa ngó ra mặt biển, lỡ xuất hiện dấu hiệu có cá. Ơ kìa, có cá đấy... Bác ngừng kể, vội vàng hối anh Duy thả lưới...
Mỗi lần buông lưới phải mất cả chục phút, đợi thêm tầm 25, 30 phút nữa thì kéo lưới lên, mà thời gian kéo lưới còn lâu hơn cả thời gian đợi. Khoảnh khắc kéo lưới lên mới hồi hộp, vì ta chẳng biết, liệu bữa nay, lưới đầy tôm cá không! Kéo mãi chẳng có con cá nào, Mây sốt ruột lắm, chốc nghĩ: "Ước mơ của ngư dân chỉ là những mẻ lưới có cá quẫy tung lên, mãi chẳng có con nào thế này thì hụt hẫng, buồn rầu phải biết."
Nhìn qua bác, nét mặt vẫn bình thản lắm. À, thì ra điều này chẳng có gì lạ, biển cho ta bao nhiêu, ta nhận bấy nhiêu, lúc ít, lúc nhiều, lúc còn chẳng có, dù thế nào bác vẫn tích cực đón nhận.
Thả lưới xuống, đã xong đâu, còn phải lấy vật dụng gì đó gõ gõ vào thành thuyền, cá hoảng sợ quẫy đi mới dễ mắc vào lưới. Nhiều hôm cá nhiều, người trên thuyền còn phải nhảy hết cả xuống biển.
Lưới được buông xuống thành 2 vòng xoắn ốc, vòng ngoài ít cá nhưng vòng trong lại khá khá vài loại cá quen. Cá Doãi thân dài như con lươn, đầu như cá kìm; cá đối thân dài, bẹt bẹt; cá Rìa vây cứng, nhọn, tanh tách, chạm vào vây là đi viện được luôn vì tê nhức,...
Cứ thế, mẻ đầu không nhiều nhưng khá khẩm, lại thêm hy vọng cho những lần buông lưới về sau. Đây chính là một trong những trải nghiệm thú vị nhất Mây từng có. Hy vọng nếu có dịp, mọi người đừng quên theo các bác ngư dân đi đánh cá, chắc là sẽ không hối hận đâu!