Không lờ mờ ẩn hiện hay cần gượng nhớ, ký ức về hành trình Sa Mu vẫn rõ nét như thể tớ đang có mặt ở đó.
Ngày lên,... vừa mới lết chân trên những con dốc cao trong loạt tiếng thở hắt hay lời than vãn; tớ đã lập tức bị khung cảnh choáng ngợp những nơi dừng chân “dụ dỗ, quyến rũ", để rồi những cáu bẳn vừa xuất hiện trước đó vài giây bỗng như chưa từng tồn tại. Cung lên 7 km không có chỗ cho sự thất vọng len vào dù chỉ một khắc bởi... từ đồi dương xỉ, hoa rừng, quả rừng, đỗ quyên, rêu phong đến những hàng trúc đều quá khác biệt trong mắt một đứa lơ ngơ lần đầu thử bộ môn đầy mê hoặc này.
Đi một đoạn, ồ lên vì cánh hoa rơi nhuộm hồng dưới chân bước; đi tiếp một đoạn, ngỡ ngàng vì thảm rêu vàng ươm lấp lánh sương mai; đi thêm một nữa lại phải thổn thức vì thấy mây trôi lãng đãng phía xa xa, vì đám cỏ gì trông là lạ, mọc xen hoa kín cả một bên đồi mà cứ không ngừng xì xào, nghiêng ngả trong gió núi, thích thú,... Thế là Sa Mu làm tớ ngã gục vì quá mê khi thậm chí chưa leo đến lán.
Người ta nói hạnh phúc là cả hành trình chứ không phải là đích đến thật chẳng sai tẹo nào. Tớ leo lên đến chóp trong buổi chiều tà, ngắm được chút hoàng hôn còn sót lại nhưng vẫn chẳng cảm xúc bằng vài tiếng vật vã trước kia. Về ngẫm lại thì: chắc vì chưa thấy biển mây trên đỉnh thôi, chứ thấy biển mây thì chắc gì đã văn vẻ khiếp như trên. Nghe đồn biển mây trên đỉnh đẹp lắm, cả lúc hoàng hôn và bình minh...
Tớ đi vào đúng đợt lạnh của dịp Tết dương lịch, mặc dù nền nhiệt tăng lên nhưng trên cao vẫn rét lắm, tối đến quần lỡ ướt ống xíu thôi mà đắp hai cục chăn dày bịch vẫn run lẩy bẩy. Hành trình Sa Mu tiếp tục từ khoảng 5h sáng quay về theo hướng Háng Đồng - 15 km. Kỳ thực lê la khoảng 12 tiếng trên cung dài nhất ta mới thấy hết cái vẻ đẹp đặc trưng của Sa Mu. Hôm đấy sương trắng, mù mịt, mưa lất phất vài hạt. Mà nếu trời nắng to thì Sa Mu chắc chẳng mê h.ồ.n như thế.
Hơn nửa đường về là rừng rêu cổ thụ cứ ẩn hiện, ẩn hiện, tầm nhìn ngắn khiến tớ cứ đi với tâm thế: phía trước sẽ còn đẹp đến như thế nào nữa nhỉ, rằng: cứ đẹp như thế này thì liệu đêm nay có về đến nhà không đây. Như trong truyện cổ tích tớ đã từng tưởng tượng, Sa Mu cứ hiện lên dần dần như thế, kiểu ai mà ngờ được cảnh trong mấy phim của Disney lại xuất hiện ở đây, ngay trước mặt. Mà dở cái là đã âm u thì âm u hẳn, nắng thì nắng hẳn, chứ âm u xong lại dần nắng thì đẹp quá thể. Bởi thế thì kiểu gì trong rừng cũng xuất hiện ray nắng thần thánh - thứ mà anh em nhiếp ảnh lại chả quá mê. Tớ chụp choẹt linh tinh mà còn phải ngẩn ngơ nữa là.
Chiều về cứ đi chầm chậm thôi là sẽ ngắm được hoàng hôn từ trên sườn núi. Không chỉ là một buổi chiều tà không mưa như cách người ta thường “hạ thấp”, hoàng hôn - khi ta ngưng chân ngồi lại thưởng thức sau chặng đường dài mỏi mệt, bên những người đồng hành tuyệt vời quả thực là khoảnh khắc hạnh phúc quý giá, ta chỉ có duy nhất một lần trong đời. Bởi…
Sau này, có thể vẫn ở đó nhưng hoàng hôn chắc sẽ màu khác, hay với những bạn chưa biết tên nào khác…? Không biết được, phải đi tiếp thôi,...