Phụ nữ là những người mua sắm nhiệt tình nhất. Họ có thể dành hàng tuần để đi mua sắm, thử những bộ đồ khác nhau và xách về đủ những thứ lặt vặt.
Thế nhưng, khi đi shopping họ sành sỏi bao nhiêu thì khi đi mua một tài sản lớn như chiếc ôtô họ lại vụng về bấy nhiêu.
Chị em trở nên buồn cười bởi họ cứ cẩn thận, tỉ mẩn ở những thứ không đâu. Những điều quan trọng thì lại bỏ qua. Các “mợ” nhanh chóng thấy mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài khi các đại lý bán xe bắt đầu giải thích những chi tiết kỹ thuật mà họ cho là rắc rối.
Hoặc đề cập đến những vấn đề có vẻ như rất xa lạ với phụ nữ như sức mạnh động cơ mấy chấm, mômen xoắn, các trang bị tính năng trên xe.
Thứ họ quan tâm chỉ là mua cho được cái màu xe mình thích. Xem xe, họ nhăm nhăm tính toán chỗ để gấu bông ở đâu, treo cái gì phía trước, ghế lái có thấp quá không để còn mua thêm đệm ghế và tựa đầu.
Một số “mợ” khi chọn mua xe còn đi xem cả ngày, giờ nhận xe. Mà chọn thì toàn nghe thầy chọn giờ oái oăm. Thế mới xảy ra chuyện, có “mợ” nằng nặc yêu cầu nhân viên giao xe lúc 5h sáng, khi cả người gia và nhận còn đang ngáp ngắn, ngáp dài.
Chọn biển đẹp, màu xe, phong thủy trong xe hay chọn ngày, giờ, người được tuổi nhận xe thôi chưa đủ, nhiều mợ lấy xe còn chọn cả hướng lúc nhận xe đánh từ showroom ra.
Chưa hết, một "mợ" nọ ra showroom mua xe. Làm thủ tục xong, đến lúc lái xe về nhà trên những con phố đông đúc thì bao nhiêu tự tin, bao nhiêu kỹ năng lúc tập lái “biến” đi đâu hết.
Lóng ngóng thế nào đi đến giữa ngã tư, xe bỗng dưng chết máy. Cảnh sát giao thông đứng chốt ra yêu cầu chị lùi xe lại, nhưng cứ thấy tài xế đứng yên kiểu “chống đối”.
Đã vậy, “mợ” này còn hạ kính thò đầu ra nói với anh cảnh sát một câu “xanh rờn”: “Anh lùi giúp em với. Tiến thì em tiến được chứ giờ bảo em lùi giữa phố thế này thì em chịu chết”.
Anh cảnh sát được phen vừa tức, vừa buồn cười.
Đúng là đi mua xe mà không lái nổi xe về nhà thì cũng chỉ có các “mợ”.