Văn hóa chợ trên sông
Cái thú của du lịch chợ nổi là mọi hoạt động giao thương đều nhóm họp bằng ghe, xuồng. Ngày xưa là xuồng ba lá, xuồng năm lá, ghe tam bản. Bây giờ có thêm cả tắc ráng, ghe máy xập xình. Người đi mua hay tham quan cũng đến chợ bằng xuồng, ghe. Những chiếc xuồng con len lỏi khéo léo giữa hàng trăm ghe thuyền mà hiếm khi có va quẹt.
Nhiều người lần đầu tiên đến chợ nổi sẽ không khỏi ngạc nhiên khi thấy trên mỗi chiếc ghe có cắm một cây sào cao. Bằng sự cởi mở, nồng hậu, các thương hồ sẽ cho bạn biết đó là “cây bẹo”. Người thương lái cứ thế gác trên cây bẹo hàng hóa mà chủ nhân muốn bán. Người mua chỉ việc rẽ nước, xuôi thuyền, lựa chọn hàng hóa cần mua. Không ồn ào, vồn vã, không níu kéo, mời rao nhưng “bẹo hàng” lại có sức thu hút mạnh mẽ bởi cả một bến sông dài như được khoác lên mình chiếc áo rực rỡ của muôn vàn cây trái, hoa quả. Đặc biệt nhất là hình thức “bẹo lá bán ghe”, nếu gặp chiếc ghe “bẹo” một tấm lá lợp nhà nghĩa là người chủ muốn bán chiếc ghe ấy.
Chợ nổi nhóm họp hằng ngày, rất sớm từ 3, 4 giờ sáng và tan chợ cũng chỉ tầm 9,10 giờ nhưng có lẽ du lịch chợ nổi vui nhất, đẹp nhất là khi xuân về. Không gian như được tô vẽ thêm nhiều màu sắc rực rỡ của các loài hoa, các loại trái cây chưng Tết. Đặc biệt, vào những ngày này, ngoài sự nhộn nhịp của trao đổi buôn bán, không khí còn rộn rã hơn bởi trên ghe luôn văng vẳng những điệu nhạc tươi vui, những bài ca cổ đón xuân, mong làm ăn thuận lợi, đón Tết sum vầy.
Thương hồ miền sông nước
Chợ nổi không chỉ có ghe thuyền qua lại để lấy hàng hóa rồi tỏa đi các nơi buôn bán mà ở mỗi khu chợ đều có những gia đình thương hồ sinh sống ngay trên ghe của mình. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, họ xem ghe như một thành viên trong gia đình và sóng nước mênh mang là người hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau.
Họ không chỉ buôn bán mà còn tự rèn luyện bản thân thích nghi với sông nước. Họ chèo chống, luồn lách rất điêu luyện, có thể nhảy từ xuồng này sang xuồng khác như đang bước đi trên đường mà miệng vẫn vui cười, đon đả chào mời khách. Thỉnh thoảng, khi mệt mỏi, người thương hồ lại thư giãn bằng một câu vọng cổ - món ăn tinh thần không thể thiếu của người dân miền Tây – để lấy lại tinh thần và tiếp tục công việc mưu sinh.
Ngồi trên chiếc xuồng ba lá chòng chành sóng nước, ăn một món ăn dân dã miền Tây, nghe một câu hò vọng cổ chúng ta sẽ cảm nhận rõ hơn cuộc sống mưu sinh của người dân nơi đây, cảm nhận rõ hơn nét đẹp văn hóa mà thiên nhiên đã ban tặng cho vùng đất chín rồng.