Gia đình bên nội tôi có 6 người: bố, mẹ (đều đã gần 60 tuổi), em gái và gia đình nhỏ 3 người của tôi. Nhà tôi không phải không có điều kiện. Bố mẹ tôi có một căn nhà mặt tiền ở Hà Nội đang cho thuê, ông bà cũng sỡ hữu và đang sống ở một căn chung cư 3 phòng ngủ cao cấp. Hàng tháng hai người thu về khoảng 40 triệu tiền thuê nhà và lương hưu, chưa kể vài cuốn sổ tiết kiệm gửi lấy lời, nói chung chẳng phải lo nghĩ gì nhiều.
Tuy nhiên, nhà tôi chưa bao giờ sở hữu ôtô. Bố tôi đã có bằng lái xe, ông rất thích lái xe, nhưng lúc nào cũng bàn lùi về việc mua xe. Ông viện đủ thứ lý do, rằng đi đâu thì gọi taxi, lái xe ra phố cổ ăn phở mà phải đỗ xa hàng km nó khổ ra, cả năm chẳng có việc gì phải đi ôtô mà phải mất phí hàng tháng nuôi nó...
Mọi chuyện cũng chẳng có gì, cho tới khi tôi lấy vợ và có con nhỏ. Giờ đây với gia đình 6 người, muốn đi cùng một chiếc taxi phải gọi xe 7 chỗ. Khổ nỗi, ở Hà Nội xe 7 chỗ rất hiếm. Đặc biệt vào ngày Tết taxi rất "chảnh", đi cuốc ngắn không đi, đặt trước cũng không được.
Đã 3 năm rồi, cứ vào sáng mùng một Tết, một không khí u ám và căng thẳng bao trùm lấy gia đình tôi. Tất cả chỉ xoay quanh một chuyện - gọi taxi.
Bố tôi ra đứng đầu ngã tư, đăm chiêu chờ đợi một chiếc taxi không có khách đi qua. Em gái tôi thì chăm chú theo dõi ứng dụng đặt taxi trên điện thoại - không có xe. Mẹ tôi bấm điện thoại gọi hết người này tới người khác (lần nào đi taxi cũng xin số điện thoại để gọi), không ai rảnh.
15 phút, 30 phút, 1 tiếng, 2 tiếng trôi qua.. những cái thở dài, sự thất vọng hiện rõ lên khuôn mặt mỗi người mỗi người. Hành trình chỉ khoảng 20 km quanh Hà Nội để chúc Tết bà con họ hàng của nhà tôi còn nhiều chông gai lắm. Ngay cả khi bắt được một chiếc taxi (4 chỗ, bố mẹ tôi vẫn sẽ đi xe máy đi cùng), liệu anh tài xế có "mủn lòng" chờ 15-20 phút tại mỗi điểm đến không?
Chúng tôi phải đi thăm bên nội, bên ngoại, nhà cô, dì, chú, bác, mỗi nhà cách nhau chừng 2 km - quãng đường đó, liệu có bác tài nào chịu đi. Mẹ tôi đã không ít lần khóc ra nước mắt, vì chứng kiến vợ tôi phải ôm con nhỏ đứng dưới trời mưa xuân ngày Tết cả tiếng đồng hồ mà không bắt được xe. Bao nhiêu lần lời qua tiếng lại, giận hờn, chỉ vì bác tài đã hứa sẽ đợi 15 phút, mà rồi vẫn bỏ đi.
Xung quanh, bao gia đình ăn mặc xúng xính, tươm tất đi du xuân trên những chiếc Morning hay i10. Những bản nhạc xuân rộn rã phát ra từ những bộ stereo mặc dù không đắt tiền nhưng cũng đủ khiến lòng người xao xuyến. Trong khi nhà tôi thừa sức mua một chiếc xe 7 chỗ 1-2 tỷ, nhưng vẫn chọn gửi tiền trong ngân hàng đế lấy tiền lời... đi taxi.
Độc giả Lê Việt Anh (VnExpress)