Tuổi thơ tôi trải qua trong một khu tập thể nhỏ hẹp nhưng luôn rộn rã tiếng nô đùa, những trò chơi con trẻ như ném lon, “bắn bùm”… Tôi cũng đã sống với cái bể nước cả khu dùng chung, với những buổi trưa hè trốn mẹ đi chơi cá chọi, đã sống cùng tiếng xe “bình bịch” của bố mỗi khi chiều về.
Đám chúng tôi lúc đó vẫn cứ gọi chiếc xe Honda Cub 81 của bố là “xe bình bịch”. Lúc chiều về cũng là lúc tôi mong nó đến nhất trong ngày vì được quần đùi, xoay trần, người nhễ nhại mồ hôi cùng lũ trẻ lớn bé trong khu đá bóng nhựa. Vừa đá, vừa mong tiếng xe bố nổ giòn tan ở đầu ngõ, để được chặn lại, leo lên xe đi dù chỉ một đoạn về nhà. Tôi yêu Cub từ cái thời xưa ấy.
Hồi đó, chiếc Cub đối với gia đình tôi dường như là tài sản giá trị nhất trong nhà. Không có điều kiện sắm xe "đập hộp", bố tôi mua Cub lại từ một chú trong cơ quan, xe cũ nhưng nước sơn còn long lanh lắm. Bố dùng chiếc xe cho đủ thứ việc, từ chở vải từ xí nghiệp của bố về nhà cho mẹ làm thêm đến hằng tuần chạy gần trăm cây số về quê giao hàng. Cả nhà 4 người đi chơi cũng trên cái xe ấy. Vì thế bố quý nó và cũng khuyên tôi biết “yêu” nó.
Tôi vào đại học, niềm vui lớn, nhưng còn lớn hơn khi được bố thưởng cho chiếc Cub đã gắn bó với ông từng ấy năm. Những tháng ngày ngồi trên ghế giảng đường, tôi chẳng thể quên một anh Cub “già nua” thường chở cả nhóm bạn thân 3-4 đứa tôi từ trường về ký túc, chẳng thể quên lần trễ hẹn với người yêu, đến gặp nàng mà người nhem nhuốc dầu với mỡ.
Sau này đã đi làm, đã đổi rất nhiều xe để thuận lợi cho công việc, tôi vẫn giữ lại chiếc xe ấy. Tôi vẫn “chăm sóc” nó định kỳ, hỏng đâu thì mua đồ về thay hoặc sửa đó. Cuối tuần vẫn chạy xe đi cà phê cùng bạn bè. Không thể tin nổi, chiếc xe sau gần 40 năm ấy vẫn chạy tốt.
Giới trẻ bây giờ còn có trào lưu “chơi” xe Cub. Người ta cũng bảo tôi “chơi” xe, cho dù tôi không hề biết điều đó. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, chiếc xe là người bạn của tôi, nên tôi không muốn xa nó.