Đêm qua, lại mơ đến những chuyến đi mới. Thật kỳ lạ, nhưng cũng thật bình thường, bởi những năm tháng ở châu Âu, cứ cuối năm là lúc mình xếp đồ lên xe, biến chiếc xe thành một căn nhà di động, với bản đồ châu Âu mở sẵn, và rồi cứ thế đi, trong những hành trình dài từ một tuần trở lên, rong ruổi qua nhiều vùng đất khác nhau.
Năm nào cũng đi như thế, trong tuyết, trong mưa, trong sương mù giá rét, và những chân trời cứ thế mở ra mãi.
Năm 2018 cũng sắp hết rồi, và nhìn lại thấy mình đi hóa ra không ít. Đây là năm của những chuyến bay sang Malaysia, Thái Lan, Nga, Hongkong, trở lại Ý, vì bận quá nên không thu xếp được 2 chuyến lớn khác sang Indonesia và Australia theo những lời mời và còn hàng chục chuyến đi khác trên đất nước mình, ngắn thì 1,2 ngày, dài lên tới cả tuần. Đi mãi không chán. Đi mãi chưa hết.
Nhưng một trong những chuyến đi đáng nhớ nhất là 1.200 cây số lên 3 cột mốc biên giới phía Tây và phía Bắc, ngược lên thượng nguồn sông Đà và sông Hồng, nơi chúng chảy vào đất Việt.
Ngồi sau vô lăng mà thấy tim đập mạnh vì phấn khích, máu chảy trong huyết quản vì thích thú. Tây Bắc đẹp vô cùng qua những cửa kính xe là thế. Và như thế, còn muốn đi nhiều nữa, đi mãi, không phải để check-in, mà là để cảm thấy sung sướng, hạnh phúc, trẻ trung và đầy tự do.
2019 này mình sẽ đi đâu? Đã lên các kế hoạch rồi. Tết sẽ lại bay xa, đến một vùng đất mới mình chưa từng đến, những tháng sau đó cũng đang trong plan. Đi thôi, đi khi ta còn trẻ, còn chờ gì nữa. Ta sinh ra đâu phải chỉ để sống ở một nơi?
Nhà báo Trương Anh Ngọc