Ra đường bây giờ "một điều nhịn là chín điều lành". Tôi xin kể câu chuyện của mình để mọi người cùng suy ngẫm nhé:
Tháng trước, tôi đưa gia đình về quê vợ bằng ôtô. Tới một cây cầu, xe tôi đã qua được một nửa thì bỗng nhiên một chiếc xe khác từ đầu kia cũng lao tới. Thấy chiếc xe kia vẫn tiến, tôi cho xe dừng lại, cài số lùi và lùi hết cây cầu để nhường đường. Thấy vậy, cậu con trai 9 tuổi ngồi kế bên thắc mắc "sao bố lại lùi lại, họ tới sau thì họ phải lùi chứ". Tôi giải thích với con rằng có thể người ta đang vội hoặc có việc quan trọng, thôi bỏ đi con đừng để ý làm gì.
Buổi chiều, tôi đưa vợ con đi thăm bà con ở quê, lúc về trời tối, đường liên xã lại nhỏ. Một chiếc xe đi ngược chiều bất cẩn nên va vào xe của tôi. Sau khi tránh nhau xong, xe kia cũng dừng lại không có ý định bỏ chạy. Tôi thấy sự việc không nghiêm trọng nên khoát tay ra hiệu cho xe kia đi. Thấy vậy, cô con gái 12 tuổi ngồi ghế sau thắc mắc "sao bố không bắt đền người ta?". Mình lại giải thích với con, có thể người ta đang vội hoặc có việc khẩn cấp, thôi bỏ đi con đừng so đo làm gì.
Hôm sau, cậu bạn học của vợ tới nhà chơi, nhìn vết xước trên thân xe, tôi nhận ra ngay cái xe hôm qua đã va vào xe mình. Tôi dẫn cậu bạn kia ra chỉ vào xe mình và cả hai cùng phá lên cười.
Trên đường từ quê về Hà Nội tôi mới ôn tồn nói chuyện với hai con "các con thấy đấy, nếu ở trường hợp thứ nhất khi tránh nhau trên cầu bố cũng ngang ngạnh như người lái chiếc xe kia, không ai chịu lùi thì khác gì hai con dê qua cầu. Rồi chẳng biết sau đó xảy ra chuyện gì nữa, bố chịu khó lùi xe thì chỉ mất 10 giây là mình lại qua cầu bình thường. Ở câu chuyện thứ hai, nếu bố xuống xe bắt đền người lái xe kia rồi tranh cãi xảy ra thì hôm nay ngượng với bạn của mẹ con lắm nhỉ".
Hai con tôi cười vui vẻ như chợt hiểu ra bài học đầu đời khi tham gia giao thông. Còn các bạn, các bạn có đồng ý với cách dạy con của tôi không?
Độc giả Duy Tuấn (VnExpress)