Với tình trạng giao thông lộn xộn, xuống cấp, ùn tắc, tai nạn như hiện nay thì việc giảm rồi tiến tới cấm phương tiện cá nhân chứ không riêng gì xe máy là vấn đề luôn luôn được đặt ra, không bao giờ cũ.
Cần phải thừa nhận rằng, đề xuất cấm xe máy trong nội đô để giảm ùn tắc là đúng về mặt lý thuyết, nhưng chưa đủ. Vì ô tô riêng cũng là nguyên nhân ùn tắc chứ.
Mơ ước có một cuộc sống văn minh, đời sống cao là dễ hiểu. Thế nhưng, văn minh cũng phải phù hợp với trình độ phát triển của đất nước. Nói thẳng ra là văn minh không xe máy cũng phải hợp túi tiền của dân, của nhà nước. Giờ, dân chưa giàu, nước còn nghèo thì đừng mơ bỏ được xe máy! Tư duy phải gắn với thực tiễn.
Đó không phải là “bàn lùi” mà là thực tế. Cũng như việc, bạn mơ ước được có nhà riêng mà phải là biệt thự chứ không phải chung cư, có ô tô riêng để đi làm, nhưng thu nhập chỉ vài triệu mỗi tháng. Thế thì ước mơ mãi là ước mơ thôi. Nó cũng như ước mơ xóa bỏ xe máy ấy.
Ai cũng biết đi xe máy là ô nhiễm, mất an toàn. Nhưng nguyên tắc của giao thông là phải thuận tiện, kịp thời. Bây giờ bảo đi xe buýt nhưng xe hay xảy ra bỏ bến, trễ giờ, làm sao mà người ta tin và dám đi. Còn đi taxi, lúc tắc đường thì taxi cũng chết dí, thà họ đi xe máy còn hơn.
Hạn chế xe máy hay phương tiện cá nhân còn phải phụ thuộc vào sự phát triển của hệ thống vận tải hành khách công cộng chứ không phải là cứ cấm tùy tiện. Giờ muốn hạn chế xe máy thì phải có cái gì cho người ta lựa chọn. Nó phải bằng hoặc tốt hơn xe máy, như tàu điện ngầm, buýt nhanh... Đằng này, ta chẳng có cái gì để người dân lựa chọn thì làm sao mà nói đến chuyện hạn chế phương tiện được.
Thế nên, chưa thể cấm xe máy vào lúc này.