Chuyện xảy ra ở ngay gần SVĐ Mỹ Đình, mình đọc lướt dòng tin cảm thấy chua xót quá.
Mình may mắn hoặc là Việt Nam mình nhiều người tốt, mình thường xuyên quên đồ trên xe taxi, đánh rơi cái gì đó. Lần gần đây nhất là rơi điện thoại vào gầm ghế lái xe, điện thoại để chế độ im lặng. Mãi sau cậu lái xe mới biết khi đèn sáng để trả lại điện thoại cho mình.
Câu chuyện ngắn ngủi hai chị em trao đổi trên xe đủ để mình hiểu cậu ấy cực chẳng đã mới chọn nghề này ở Hà Nội. Áp lực nhiều, xa vợ con, cùng thuê trọ với một số anh em khác, chỉ là để kiếm tiền trên phố cho vợ nuôi con ở quê, dặm lưng chút vốn xem có xoay sở cho vợ ở nhà buôn bán được thêm gì không.
Nhỡ có lỡ trót ham vui, chơi đề giải khuây hay anh em nhậu nhẹt thành quen thì cũng coi như công cốc. Nhỡ có bị phạt hay xe hỏng thì cũng coi bay cả tuần chạy xe. Nên muốn có chút tiền mang về cho vợ con bố mẹ, cần phải giữ gìn, nhịn đủ thứ.
Còn cái tên giết cậu lái xe xấu số tối qua thật không có nhân tính, là loài máu lạnh. Kiểu giết cứa cổ là chỉ kém Cẩu đầu trảm của Bao đại nhân, rất dã man và lạnh lùng. Càng ngày những kẻ giết người như thế xuất hiện càng nhiều.
Nghề lái xe quá nguy hiểm, mình nghĩ xe taxi nên có lưới quây riêng khách và tài xế như các nước khác đã làm.
Lên một số xe taxi, mình thấy lái xe có phòng thủ như ống tuýp nước, côn hoặc dao, nhưng theo mình nghĩ chưa đủ, với những kẻ tàn ác, chúng ta không thể phòng thủ kiểu ấy mà đủ.
Cầu nguyện cho vợ con cậu lái xe sẽ vượt qua được sóng gió này và kẻ tàn ác máu lạnh kia sẽ sớm bị tra tay vào còng.