Nghề lái xe chắc hẳn nói về công việc thì đa phần liên tưởng tới một số người có tài nhưng có tật. Trai gái, bài bạc, nghiện ngập... Nghề nào, nghiệp đó.
Nói đến nghề này thì ít người bố mẹ nào muốn con mình đi theo nó. Ngay cả gia đình mình cũng vậy đâu có muốn cho theo cái nghề này. Nó khổ lắm chứ đâu có như mọi người nhìn thấy lái xe trên cabin đâu.
Lái xe nào chả khổ từ xe tải đến xe khách rồi taxi... Đã là lái xe và lăn bánh trên đường là vất vả rồi. Đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn bởi vì sao?
Vì một mình điều khiển thứ tài sản ít thì vài chục triệu, nhiều thì hàng trăm triệu thậm chí nó lên tới con số hàng tỷ đồng (chưa tính hàng hóa trong đó có cả tính mạng con người nếu là xe khách) phải chống chọi với rất nhiều áp lực khi lưu thông.
Nào là trâu bò, chó, nào là trẻ trâu manh động; Nào là thanh niên đi ngu; Nào là các hung thần xa lộ mặc kín như ninja), bóp còi phụ mở cửa gào khản tiếng lên vẫn không thèm tránh. Chưa kể nói đến một số lỗi tốc độ, đè vạch, sai đường... lỗi một tí là có ngay các anh cảnh sát đứng đầu xe gọi xuống. Nhẹ thì vài trăm, nặng thì mất tháng lương. Và chẳng cần đề cập tới vấn đề xấu nhất làm gì mọi người cũng tự hiểu. Chưa kể thời tiết mưa gió, sương mù... Đủ các thể lọai hỗn hợp trên quãng đường cần phải chú ý. Ai không trong nghề đọc qua đã mệt nói gì gặp.
Nói thêm về cánh xe tải, có đi mới biết họ vất vả. Lúc đi nhìn vẫn còn dáng người lúc về nhìn lại ma chê quỷ hờn từ ăn uống, tắm giặt, đi lại cho đến ngủ nghỉ. Có phải là muốn là được đâu. Khi đang có hàng thì phải cố gắng làm mọi thứ thật nhanh chóng, gọn gàng để nổ máy khởi hành cho kịp giờ trả hàng. Mà đã xe tải thì ai cũng biết tốc độ không thể nhanh được. Nhanh thì phanh bằng nước mắt, chậm đồng nghĩa với thời gian dài chạy cả đêm thậm chí hai đêm.
Mang tiếng ngày ngủ nhưng ngủ làm sao được chứ? Mọi người ngủ trên giường còn khó ngủ huống chi ngủ trên xe đang lăn bánh. Chỉ là mệt quá thiếp đi một lát rồi lại tỉnh ngay. Trước mình đi với một người bạn. Nó mệt nó ngủ, nhờ mình thức trông anh tài xế với công việc là chỉ thấy anh tài nhắm mắt là bịa đủ câu chuyện hỏi han chém gió cốt sao cho mở mắt ra. Tâm trí lúc nào cũng sẵn sàng nhảy qua trả vô lăng lại khi không nhận được câu trả lời của anh tài.
Lên đèo ngủ gật - Xuống đèo ngủ gật - Ra đường bằng cũng ngủ gật. Bởi sao bất cứ chỗ nào lái xe cũng có thể đặt lưng vì họ quá mệt mỏi cho chuyến đi. Để rồi lên tới nơi thì ăn chực nằm chờ. Phong cách Việt Nam mà. Giục đã đời con nhà người ta lên tới nơi thì chưa cho vào. Mà không có mặt thì hạnh hoẹ đủ thứ. Cứ đè đầu lái xe ra mà giã.
Bởi vì sống ở môi trường sức ép lớn như vậy nên bắt buộc họ phải xử lý nhanh nhạy mọi chuyện. Chứ đừng nói họ là tài lanh hay khôn lỏi.
Nghề này nó bạc lắm! Chỉ là muốn kiếm đồng tiền để chăm sóc gia đình và bản thân chứ ai chả muốn ngồi mát ăn bát vàng. Ai cũng chọn giáo sư hay bác học thì đi công tác họ sẽ đi xe đạp sao?
Mình viết bài này cũng chỉ mong mọi người khi đọc được hiểu qua về nghề lái xe. Và đừng gọi những người lái xe là mấy thằng giặc lái mà họ tủi thân. Hãy dùng từ khác véo von hơn như anh Tài, bác Tài... Để họ thoải mái hơn vững vàng tay lái để đưa chính các bạn, gia đình bạn, người thân của bạn và mọi loại hàng hóa an toàn trên mọi nẻo đường.
Nguồn: Thái Ba Thá