Tôi làm nhân viên văn phòng. Vợ làm giáo viên mầm non. Tổng thu nhập 2 vợ chồng hằng tháng 18 triệu/ tháng. Nói thật, cũng chỉ đủ chi tiêu ăn uống, cho con đi học, lo chuyện gia đình nội – ngoại. Tiết kiệm cũng không có nổi khoản tiền cho ra tấm, ra món.
Chẳng ai lại không muốn sở hữu cái ô tô, bởi không chỉ phục vụ nhu cầu đi lại, tránh được mưa nắng, tiện nghi an toàn hơn xe máy, mà đây còn là công cụ để thể hiện sự thành đạt của bản thân. Thế nhưng, có mấy người đủ điều kiện sắm xe hơi khi vẫn còn phải chật vật lo cho cuộc sống hằng ngày.
Thử tính nhé, với thu nhập gia đình tôi như hiện nay, ăn uống tằn tiện lắm thì cũng phải 5 năm mới dư ra được 200 - 300 triệu đồng, mà cầm số tiền này đi mua xe lại chẳng có mấy lựa chọn hấp dẫn, chọn được chiếc xe đời cũ 2000 - 2005 là may lắm rồi.
Trên thị trường giờ cái xe rẻ nhất cũng đã hơn 300 triệu. Với giá xe cao ngất như ở Việt Nam, trừ những đại gia, ông chủ lớn hay người tự làm ăn kinh doanh thì mới có điều kiện mua, chứ phần lớn người làm công ăn lương tháng như tôi khó mà chạy theo kịp.
Đấy là mới tính đến chuyện mua xe. Mua về lại còn phải “nuôi” nó nữa.
Như anh bạn ở cùng chung cư với tôi. Mua cái xe, oách thì oách thật, nhưng tháng đi toi gần chục triệu tiền chi phí cho cái xe. Nào là tiền đổ xăng tầm 2 triệu/ tháng. Tiền gửi xe 1 triệu/ tháng. Tiền rửa xe, bảo dưỡng, tiền cầu đường khi đi xa… Đấy là còn chưa kể tiền mua bảo hiểm xe hằng năm, phí đường bộ, tiền bị phạt do đi sai. Anh bạn này kể, tiền nuôi xe hằng tháng, tính rẻ tối thiểu cũng khoảng 6 triệu đồng/tháng.
Lương ngần ấy mà mua xe thì tiền nuôi xe đã quá nửa. Tiền “đắp” cho xe chả nhẽ cả nhà nhịn đói. Thế nên, thích là thích thế thôi. Chứ lương 10 triệu/tháng thì đừng mơ mua ô tô làm gì cho mệt.