Chúng tôi trẻ, là dân nhập cư lên thành phố, chịu khó làm lụng, thu nhập hai vợ chồng một vài năm gần đây đã vượt qua mốc 100 triệu một tháng, nhờ thế đã mua được một căn nhà nhỏ. Tiền gửi ngân hàng đủ cho một chiếc xe hạng B loại vừa.
Tôi ghi nhận tất cả những lời ca ngợi của việc mua xe. Thực sự, là đàn ông, tôi cũng rất đam mê máy móc và muốn "trải nghiệm" (như nhiều bạn ca ngợi). Tôi cũng hay nghĩ đến an toàn và tự hỏi rằng với điều kiện hiện tại, nếu mình vẫn đèo vợ con đi bằng xe máy, có phải là quá ích kỷ không. Tôi tất nhiên cũng có sĩ diện, và đôi lúc cảm thấy lạc lõng trong tầng lớp trung lưu quanh mình - việc này có một tác động tâm lý không nhỏ.
Nhưng chi phí của việc sở hữu xe riêng trong mắt tôi là quá lớn. Rủi ro của việc "trời mưa không gọi được taxi" mà nhiều bạn hay nói với tôi không thể so sánh với hàng chục phút tìm chỗ đỗ trong khu trung tâm Hà Nội khi muốn vào một địa điểm, hoặc khả năng đứng chôn chân trong điểm nghẽn giờ tan tầm. Sự bị động trong tham gia giao thông Hà Nội khiến tôi rất nghi ngờ hiệu suất sử dụng xe hơi.
Tôi không thể chịu nổi suy nghĩ ôm theo một tài sản kích thước hai mét rưỡi kè kè bên cạnh khi chạy đua với các "deadline" công việc. Ngay cả trong các giấc mơ mua xe, tôi vẫn sẽ di chuyển bằng xe máy trong nội thành. Tôi không nghĩ ra mình sẽ làm gì với cái xe hơi ngoài những cung đường miền núi (vâng, nó đúng là những giấc mơ đẹp).
Và một số tiền non tỷ bạc để trong ngân hàng, trong bất kỳ bối cảnh kinh tế nào, cũng là một khoản vốn. Khi cuộc sống gặp bất trắc, hay khi nó trao đến một cơ hội làm ăn, thì không thể nào tính đươc giá trị của món tiền đó. Hiện tại, vợ con tôi vẫn đang di chuyển bằng taxi. Bé con đi học bằng xe buýt. Tổng chi phí không tới một nửa chi phí nuôi và khấu hao tài sản nếu sở hữu xe hơi, chưa kể chi phí cơ hội (lãi ngân hàng khi gửi số đó). Tôi không nghi ngờ gì việc lái xe là một trải nghiệm tốt, nhưng càng không nghi ngờ gì đó là một bài toán tồi về mặt tài chính.
Tôi hạ quyết tâm về việc mua xe rồi lại rút lại rất nhiều lần. Vợ tôi cũng cực lực phản đối việc mua xe và mỗi lần tôi hô quyết tâm đều thở dài: "Thôi anh thích thì mua vậy". Tôi rất mong ai đó có thể cho tôi một bình luận, để mình từ bỏ hẳn cuộc đấu tranh này.
Độc giả Minh Hùng