Ở các vùng nông thôn ngày nay đã văn minh hơn rất nhiều, song, vẫn còn những thứ văn hóa làng xã cố kết đến nay chưa thay đổi được. Đó là cái bệnh sĩ khi có người nhà trên phố lái ôtô về thăm, là cái tính nhiệt tình nhưng lau tau “cầm đèn chạy trước ôtô” của người nông dân chân chất. Hoặc đơn giản hơn là chuyện đâm con gà, chèn con vịt, bé xé ra to rất rách việc.
Có anh “sắm” cái xe về quê. Ông cụ thân sinh ở nhà xem ra tự hào lắm. Nên đi đâu chúc tết cũng yêu cầu chở đi. Xa gần đi tuốt. Thế là cả tết cứ nhong nhong cái xe đi khắp xã, sang xã bên, về quê ngoại. Có ôtô thành ra tết không được nghỉ ngơi. Đến khổ chỉ vì phục vụ cho khâu oai của ông cụ.
Có anh Tết “đánh xe” đến thăm nom họ hàng ở quê. Thấy thằng cháu ở tỉnh về, lại ngồi trên cái ô tô rõ oách nên ai cũng muốn đỗ xe vào tận cổng nhà mình. Thế là có ngõ chiều ngang chỉ vừa khít cái xe, có ngõ chỉ vào được cấm có ra nổi… cũng phải cố mà đâm vào cho “đẹp mặt họ hàng”.
Ở vùng quê văn minh thì không sao, gặp phải nơi xa xôi hẻo lánh, trẻ nhỏ thấy ôtô lạ mắt, tò mò có khi chạy ra sờ mó, lấy cành cây, viên gạnh vẽ lên cửa xe. Thậm chí trèo lên kính chắn gió chơi cầu trượt. Do đó, tết nhất khi về quê, tốt nhất là nên để mắt đến xe, nếu có việc thì phải nhờ người trông để khỏi gặp những rắc rối không đáng có.
Lại có anh đi vào làng đã tâm tâm niệm niệm là đề phòng tránh chó, gà. Thế quái nào vận rủi gặp ngay nhà đang đuổi gà, cắt tiết làm cơm. Con gà bị đuổi, bức quá phộc ngay ra đường lao thẳng vào bánh xe. Tay chủ nhà cùng dăm bảy đứa con, cháu lại thêm vài ba ông hàng xóm ra chặn xe rồi “mừng tuổi” cho mấy cái bạt tai, “bắt đền” 400 nghìn con gà chết. Ức quá mà chẳng làm gì được vì “lạ nước, lạ cái”, gọi người thân ra thì không đáng nên đành giúi tiền mà đi cho qua chuyện”.
Lái xe về quê ăn Tết, oai thì oai thật, nhưng cũng lắm cái rủi ro.