Chả cần phải là chuyên gia kỹ thuật. Cũng không cần phải là nhà phân tích thị trường hay kinh tế gì. Cứ ví thử trong vai là một người dùng thôi, tôi cũng đủ nhận ra là xe Piaggio ở Việt Nam mấy năm nay “xuống” trông thấy.
Cái “xuống” đầu tiên là về chất lượng.
Khắp các diễn đàn, trang mạng, người dùng “kêu” nhiều về chất lượng xe Piaggio. “Động cơ xe ồn, nhanh xuống máy, rung khi vận hành và ăn xăng”, đấy là những than phiền tôi “gặp” nhiều.
Đấy là mấy cái nhược điểm của động cơ cũ. Sau này “anh” Piaggio cũng có thay bằng động cơ iGet 3 van, rồi 4 van gì đó nhưng “dớp” từ trước đã ảnh hưởng không ít tới niềm tin của người dùng.
Hết chất lượng đến chuyện thay thế phụ tùng.
Phụ tùng xe Piaggio hay Vespa đắt thì thôi rồi. Cái đó không cãi được. Xe đã hay hỏng vặt thì chớ. Mà cứ động ra hàng sửa là tiền triệu như chơi. Đấy là chưa nói đến chuyện đi mãi, tìm mãi chả thấy cái xưởng dịch vụ chính hãng của Piaggio. “Vứt” xe sửa bên ngoài thì không có đồ thay thế, cái tâm cũng chẳng yên.
Thực tế là thế. Xong đọc báo, đọc chí lại liên tiếp nghe tin xe Vespa, xe Piaggio bị triệu hồi. Chủ xe bị “vời” đến đại lý chính hãng để sửa chữa, thay thế toàn những lỗi không đâu đến từ nhà sản xuất. Nghe đâu, Piaggio là một trong những thương hiệu phải triệu hồi xe nhiều nhất tại Việt Nam – một cái nhất chả lấy gì làm vinh hạnh.
Sau độ hơn chục năm gia nhập thị trường Việt Nam, Piaggio từ chỗ bán xe ầm ầm, giờ thì các xưởng sửa xe rào rào. Số lượng xe bán ra “tụt dốc không phanh”.
Cũng vì cái lẽ đó mà những chiếc xe “sang chảnh” đến từ Ý được nhiều người ví như cô tiểu thư đỏng đảnh. Không yêu, không chiều là “làm nũng”. Động tí là phải “dỗ dành” bằng tiền.
Thế nên mới bảo, giờ có tiền cũng chả dại gì mà “vác” đi mua xe máy Piaggio.