Hoàng mở cánh cửa xe khẽ lách vào trong. Anh nhẹ nhàng quan sát và lau mồ hôi, không khí mát lạnh vì đã mở điều hoà từ xa, mùi hương hoa oải hương lan tỏa - thứ mùi khi mới giặt nội thất của xe, mùi Hoàng thích từ ngày lấy vợ. Rồi quyện vào đó là mùi của gia đình, mùi của con thơ, mùi của không gian xe riêng.
Tiếng đề xe. Cạch. Vào số, chiếc xe nhớn lên kiêu hãnh, khẽ bẻ vô-lăng, gạt xi-nhan cho xe nhập làn. Tiếng xi-nhan tách tách theo nhịp, tiếng xe ri ri. Bên ngoài trời nắng gắt, dòng người nối đuôi nhau, xe hai bánh, bốn bánh như van, sedan, SUV, pick-up.
Hoàng nhẹ chân ga theo dòng xe hối hả, tất cả im lìm trên con đường đẹp nhất Sài Gòn - Đại lộ Võ Văn Kiệt. Qua cửa sổ, tất cả khung cảnh sặc sở từ những khu dân cứ tới dãy nhà cổ bên bến Bình Đông vun vút đi qua. Vàng, cũ, hoen ố. Dòng sông im lìm soi bóng những dãy nhà cao tầng đang chen nhau vươn lên, con thuyền lơ đãng bên bến cũ.
Thong thả nhìn qua bên cửa phụ, hàng phượng xếp hàng từ tốn theo trật tự vốn dĩ đã qua. Tất cả như những thước phim. Mãi Hoàng mới định hình là mình đang được tận hưởng không gian tuyệt đẹp từ ngày xa tỉnh theo học, cưới vợ, giờ có ôtô.
Xe chậm lại theo nhịp đèn đỏ xanh nơi ngã tư, Hoàng chợt nhớ năm xưa lúc mới chở Lan (giờ là vợ), đi trên đại lộ này. Vừa cầm vô-lăng khẽ đưa mắt nhìn Lan, mùi tóc của Lan thoang thoảng như mùi hoa bưởi trong không gian tình tứ vô ưu đó. Một ánh nắng chiếu nhẹ qua kính xe, tất cả như chậm lại cho hai người lúc ấy.
Lên cao tốc, tiếng động cơ rít theo tiếng ga, Hoàng tận hưởng giây phút riêng tư theo tiếng nhạc. "Anh đã lái xe cả đêm qua để đến bên em, khi em đang ngủ say bên giấc nồng, chỉ để nói rằng anh yêu em, điều đó có quá lắm không..?" Tim Hoàng bồi hồi, dòng máu trong anh nóng hơn, tay anh nắm vô-lăng chặt lại.
Ngoài kia bên cao tốc xe cứ vun vút đi, bên đường những cánh đồng đang mùa lúa chín vàng ươm.. xanh xanh, vàng vàng, xa xa những dãy cột điện gần những nhà xưởng to xanh màu da trời.
Quãng đường dường như ngắn lại, Hoàng cho xe vào đường dẫn về hướng quê nhà. Thanh toán phí bằng thẻ từ tự động, cô nhân viên mỉm cười như tỏa nắng trả tiền dư. Hoàng về tới làng, hạ cửa kính, nhẹ chân ga, khẽ cúi đầu chào người quen. Anh tận hưởng mùi của đồng quê, mùi của thời thơ ấu, khi bên đường làng đang mùa lúa chín, trên đường đầy rơm phơi.
Qua triền đê, cánh diều phấp phới, thong dong đàn bò gặm cỏ, con sông êm đềm vài con thuyền rẽ sóng song song. Về tới ngõ, Lan bế con đã đợi Hoàng từ bao giờ, tấp xe vào bên ngõ. Khẽ hôn lên trán vợ rồi môi con, Hoàng ôm cả hai vào lòng, con chó vàng ngoe nguẩy đuôi sủa inh ỏi. Ôi bao yêu thương đong đầy trong khung cảnh, mùi của con, của vợ của quê hương.
Lan nũng nịu nói như nhắc: "Sáng mai anh đánh xe chở em và con đi tiêm chủng đấy!". Chỉ thế thôi cũng làm cho Hoàng trách nhiệm hơn, yêu thương hơn. Tay ẵm con, tay kia khẽ vuốt tóc mai vợ, cả hai nhẹ bước lên thềm cúi đầu chào mẹ, (ba Hoàng đã mất).
Tối đó, gia đình nhỏ cùng người thân quây quần bên mâm cơm đầy tiếng rộn rã. Các chú và các em cứ hỏi về chiếc xế Hoàng đang đi, về thông số, giá cả, và tính năng. Sau bữa tối, hai vợ chồng xin phép chở con đi dạo, lòng vòng qua vài nhà bà con. Vợ âu yếm ôm con, mái tóc khẽ rủ bên khung cửa, mùi hương tóc, mùi đồng quê, mùi của con nhỏ pha lẫn trong không gian chiếc xe 5 chỗ. Ngoài trời ánh trăng mùa hạ vằng vặc, Hoàng nghe tiếng lòng thấy càng yêu thương.
Khẽ đưa tay qua như đã từ bao giờ, hai người lắm chặt tay nhau, tay kia Hoàng cầm vô-lăng xuôi trên đường làng. Vợ thỏ thẻ: "Anh ơi mình về đi, tuần qua em và con xa anh, nhớ anh qua từng ngày. Sáng mai đưa con đi tiêm chủng và thăm bên ngoại nữa".
Trong xe ánh sáng mờ ảo lung linh, bản nhạc đều đều du dương từ ngày hai người yêu nhau hay nghe. "Đêm dài qua dưới mưa bay, em mong chờ anh về, cây cỏ hoa như nói lên lời, em hạnh phúc nhất đời...". Đứa con nhỏ lim dim ngủ trong tay mẹ. Ngoài trời con đường như vắng hơn êm đền hơn, ánh trăng như trải lối xe gia đình Hoàng về.
Độc giả Hoàng Châu