Câu chuyện 1: Tại con chó?
4h chiều, 1 chị đi xe máy Honda Wave, đi một tay, một tay bế chó cảnh. Đang đi thì xe “chết” máy, loạng choạng mất lái và va ngay vào đầu xe ô tô Swift.
Thấy anh lái xe bước xuống, tôi lại nghĩ anh ấy xuống nâng chị kia dậy. Ai dè anh ấy làm loạn lên, nét mặt rất sừng sộ, rồi kéo, rồi đạp cái xe máy của chị.
Chị đó chắc nhận ra lỗi của mình nên cười trừ - anh ấy vẫn tiếp tục mắng và xe em kẹt ở giữa, đằng sau đang đỗ một dãy ô tô dài không tiến không lùi được. Khoảng 10 phút sau khi anh ấy vung tay đạp chân chán chê thì anh ấy lên xe đi.
Trước khi đi, anh ấy còn giơ tay về xe em, em tạm dịch là: Thông cảm nhé!
Lỗi tại chị đi xe một tay, một tay bế chó? Cách hành xử có nên văn minh hơn được không?
Câu chuyện 2: Ô tô phóng nhanh qua vũng nước, mặc thế giới xung quanh
Đã từng “hưởng” cảnh đi xe máy bị ô tô phóng vèo cái qua ướt từ chân lên đầu, nên bây giờ khi đi qua vũng nước, hay đường ngập nhẹ, tôi đi rất từ từ, để không ảnh hưởng mọi người xung quanh.
Mưa bão, 1 “chú” Santafe phóng vèo cái qua đoạn ngập, xe tôi như hưởng nước từ đài phun, còn các bác đi xe máy xung quanh thì rõ là thành tắm rồi. Nhìn họ lấy tay lau mắt, gạt nước trên mặt… một cảm giác thực sự khó tả trong tôi.
Câu chuyện 3: Cố chen lấn khi tắc đường
Đường đã tắc, một bác đi xe 7 chỗ thập thò và quyết định phi ra tạt ngang qua đường. Các xe khác đi thẳng không chịu nhường đã đành, bác ấy cũng không chịu nhường rồi đứng thi gan với nhau giữa trời mưa, đường tắc. Cứ như thể ai nhường thì cũng bị mất mặt.
Cái kết là tắc khoảng 30 phút mới cùng nhau nhích qua được.
Kinh tế, 1 năm, 5 năm, 10 năm… có thể thay đổi, nhưng văn hoá thì cần bao nhiêu năm? Văn hoá giao thông hay văn hoá hành xử đều là vậy!
Thật sự đáng buồn cho văn hoá giao thông của một Thủ đô.
Nguồn: Độc giả Bùi Huệ