Con virus sau tay lái này mới thật sự kinh hoàng này, mà sao ít người sợ nó thế?
Mười mấy năm trước, trong một lần trải nghiệm xe khách Sài Gòn – Đà Lạt (của một nhà xe rất nổi tiếng trên cung đường này) mình đã thề độc không bao giờ giao tính mạng vào tay những lái xe đường dài quái thú như thế. Và nếu "chẳng may" lên xe mà không ngồi sau tay lái, thì luôn dặn mình không được quên thắt dây an toàn.
Chất lượng xe dịch vụ, chất lượng tài xế xe dịch vụ vẫn là một "ẩn số". Mới đây bà chị thuê xe dịch vụ cùng cả gia đình từ Sài Gòn đi Đà Lạt, vừa hôm trước khen xe "giá tốt lắm", hôm sau than thở "chuyến xe kinh hoàng", nhờ tỉnh ngủ mà nghe lỏm tài xế vừa lái vừa điện thoại cầu cứu nhà xe - "xe có vấn đề khi vào số" (!).
Cạnh tranh giá đang là cuộc cạnh tranh dữ dội nhất trên thị trường xe và xe dịch vụ. Nên nhớ cái câu "Tiền nào của nấy" các cụ truyền từ hồi nào đến giờ chưa sai. Vì vậy mình cứ hãi hãi những cái xe và những cái dịch vụ tự dưng có "giá tốt" lắm.
Và xe nào thì xe, hãy cứ lên xe là thắt dây an toàn, dù ở bất cứ vị trí ngồi nào. Nó quan trọng có khi còn hơn cả... đeo khẩu trang ấy chứ. Người duy nhất thắt dây an toàn trên chiếc xe "tử thần" ở Quảng Bình, chính là người bị thương nhẹ nhất!
Mà có lẽ giờ trước khi lên xe ông nào, là phải đòi cho xem bằng lái!
Nguồn: Nhà báo Thủy Phạm