Nếu như của bài viết: Cấm xe máy: Ai cần "hy sinh"?, tác giả muốn nhấn mạnh về việc phải giảm lượng xe máy và người dân cần phải chủ động vì "lợi ích chung". Ở phần sau, tác giả có nêu ra lý do và các giải pháp cho việc giảm lượng xe máy lâu dài.
4. Tại sao tôi cần hy sinh và cộng tác?
Trước hết, đó là sự công bằng: Tôi muốn xã hội tạo cho tôi giao thông ổn định, an toàn, tạo không khí trong lành, tạo an ninh nhưng lại chẳng muốn góp sức thì cả đất nước này hãy cứ tiếp tục mơ và ngưỡng vọng, rồi để con cháu nối tiếp hậu quả do sự ích kỷ cha ông chúng để lại.
Ngay bây giờ chúng ta đã chen chúc lắm rồi, chắc bạn có thể tưởng tượng nhiều chục, nhiều trăm năm sau nếu không hạn chế xe cá nhân, chắc hậu duệ sẽ đè lên đầu nhau mà đi mất!
Mỗi người dân có ý thức sẽ tạo ra một cộng đồng tốt đẹp hơn.
Thứ hai, đó là tinh thần cộng đồng: Chúng ta đang sống trong một cộng đồng lớn, và cộng đồng đó có luật chơi riêng mà mọi thành viên đều cần chấp nhận, hoặc đào thải.
Thứ ba, đó là sự tôn trọng địa phương: Ai cũng có thể hiểu khi khảo sát thì tỉ lệ đồng ý của người dân ở chính địa phương được áp dụng mô hình cải thiện giao thông này sẽ cao hơn nhiều so với người nhập cư. Đơn giản vì họ yêu và muốn quê hương mình đẹp hơn và thân thiện hơn chứ chẳng mãi nhếch nhác, bất an.
Tiếp nữa, đó là vì chính bản thân mỗi người: Khi bạn được hưởng bầu không khí trong sạch hơn, hưởng nền giao thông tốt hơn, cải thiện sức khỏe,… nhất là tối về nhà vẫn… còn sống thì chính bạn là người được lợi lớn nhất.
Giao thông không phải là trách nhiệm của 1 người.
Cuối cùng, đó là vì đất nước: Chúng ta khát khao (bằng miệng) quốc gia mình sánh vai với các cường quốc năm châu nhưng lại chẳng muốn hy sinh, chịu trách nhiệm như dân nước họ thì mục tiêu đó còn xa lắm!
Trước khi so sánh với bất cứ quốc gia nào để vẫn muốn duy trì xe máy, bạn hãy giúp tôi đặt mình trên nền lịch sử, quy mô và phân bố dân số, trình độ nhận thức chung, nhất là hiện trạng đau lòng của giao thông rồi mới làm phép tính nhé.
5. Có phải mỗi người đi xe máy cần hy sinh?
Không. Tất cả mọi người, mà bắt đầu từ các cơ quan hữu quan nhà nước, vì phần lớn trách nhiệm thuộc về họ, xuất phát bởi sự hời hợt và xa rời trong vai trò quản lý.
Viễn cảnh chỉ đẹp được khi có sự cộng tác từ các bên. Nếu chính quyền muốn người dân phải bỏ xe cá nhân nhảy lên bus, lên tàu điện thì chính họ phải chủ động không làm tình hình “căng” hơn. Có thể tham khảo:
Thứ nhất, siết chặt luật giao thông, dám bỏ ngoài tai tiếng kêu than từ những người chịu phạt (tự họ gây ra và còn làm ảnh hưởng đến người khác), và dám trục xuất đám sâu làm giàu nồi canh (Tôi biết nhiều người hay chửi bới bộ máy công quyền lắm, nhưng chúng ta vẫn phải thừa nhận theo dòng lịch sử, đã có những biến chuyển tích cực nhất định, Việt Nam tự hào vì sự an toàn, khá nhiều quyền tự do vẫn được tôn trọng, và thiếu họ liệu tình hình có tốt hơn ?…). Tăng niềm tin và giám sát!
Trách nhiệm từ chính quyền là rất lớn trong nỗ lực giảm xe máy.
Thứ hai, siết chặt quá trình sát hạch lái xe.
Thứ ba, hạn chế dồn dân vào trung tâm bằng cách di dời bệnh viện, trường học ra ngoài, tạm ngưng cấp phép nhiều chung cư,…
Thứ tư, mạnh tay dẹp bỏ xe “quá đát”, thiếu an toàn. Đừng ngụy biện hoàn cảnh, vì nếu người thân của bạn bị đâm chết bởi những phương tiện đó thì chắc bạn sẽ “cào mặt” đầu tiên. An toàn mạng sống là trên hết.
Nhân đây tôi cũng mong bỏ đám xe thương binh – hung thần xa lộ. Nếu ai đó bênh đỡ vì những tài xế đã vì đất nước mà thiệt thòi thì cố nhớ lại giúp tôi cuộc chiến chính thức gần nhất cách đây 40 năm rồi (1979), các chiến sỹ khi ấy nay đã xấp xỉ 60, hết tuổi lái xe dịch vụ. Yêu thương nhưng phải đúng và an toàn. Mà giờ tôi thấy đội đó toàn gương mặt trẻ trung thôi, lại rất khỏe mạnh nữa.
Có nhiều việc cần làm để cải thiện chất lượng giao thông.
Thứ năm, tạo cơ hội việc làm mới cho những người đang sống bằng xe máy.
Thứ sáu, chính những người đang làm tại các cơ quan nhà nước nên thí điểm trước tiên, sau đó mới đến nhân dân.
Thứ bảy, có cơ chế khen thưởng lẫn xử phạt rõ ràng để tăng trách nhiệm cũng như sáng tạo giải pháp. Nếu vẫn là nghiêm khắc kiểm điểm và phê bình thì chính quyền hãy mơ chuyện người dân sẽ tin đi.
Thứ tám, đừng chỉ giải quyết từ ngọn, nhưng phải là gốc: Các chương trình truyền thông trong giáo dục hãy hấp dẫn, thực tế, bắt buộc và dày đặc hơn.
Mong rằng sự hợp tác này sẽ diễn ra và tốt đẹp!
6. Định hướng tư duy thế hệ trẻ
Vẫn trong mạch viết về cộng đồng qua câu chuyện hạn chế xe cá nhân này, tôi rất mong nhận được sự giúp đỡ từ những người đang thực sự tâm huyết với tương lai giới trẻ qua chương trình hỗ trợ định hướng cho các em học sinh nghèo.
Dự án hướng tới sử dụng các phương pháp cũng như chuyên gia đánh giá tính cách và năng lực hiệu quả nhất hiện nay để giúp các em lựa đúng khối, chọn đúng trường, cống hiến đúng nghề.
Bên cạnh đó còn triển khai đào tạo sớm về kỹ năng, thái độ, kiến thức xã hội để các em ấy có thể tự lập khi học chuyên nghiệp, tránh được các cạm bẫy đời, và đóng góp hiệu quả hơn. Hy vọng bạn tin được vào điều thần kỳ được xây nên từ những đóng góp nhỏ bé này!